Tôi đứng về phe nước mắt...

Thứ Tư

HỌC CÁCH THÍCH NGHI

-Lâu lắm không gặp em. Em vẫn khỏe chứ? Dạo này thấy lặn mất tăm.
-Em bình thường. Chẳng lặn, và cũng chẳng nổi, vẫn đi trên mặt đất. Chị gọi em có việc gì không?
-Là thế này, chị muốn mời em giữ cho chị một chuyên mục, sẽ rất hợp với em. Một tuần chỉ cần một bài, 1200 chữ.
-Xin lỗi chị, em đang học trong lớp. Em sẽ gọi chị sau nhé!

22 giờ 30

-Em học gì thế? Cao học à?
-Không, ngoại ngữ ạ.
-Nhà báo cần gì ngoại ngữ, suốt ngày đi vùng sâu vùng xa, học rồi cũng bằng không.
-À, chị em mình nói sang chuyện chị nói dở với em lúc nãy đi.
-Thế này, chuyên mục tản mạn, về nghề, chị nghĩ ra và lãnh đạo tòa soạn rất ủng hộ
-Nghề, rồi lại tản mạn, em không hiểu. Hay đúng hơn chưa hình dung ra cái 1200 chữ của chị là nói về cái gì!
-Chuyện đời, chuyện nghề, chuyện đủ thứ!
-Thế thì em không làm được. Em chỉ là một nhà báo đang tập tành làm nghề.
-Cái gì? Em giả vờ khiêm tốn ấy hả? Thế người mà chị biết đến lâu nay đang tập tành làm nghề?
-Vâng, có nhiều thứ em phải tập tành lại, không tiện nói với chị đấy là gì. Cảm ơn chị đã nhớ đến em, và tin em. Nhưng giờ này, em đang làm lại sau quãng thời gian viết những gì mà chị có đọc ít nhiều.
-Em khác quá. Chẳng hiểu em đang như thế nào. Nhưng nếu em không giúp chị thì thôi vậy!

10 giờ sáng hôm sau.

-Vẫn chuyện hôm qua. Chị quên mất là không đặt vấn đề về tiền. Mất lòng trước hơn được lòng sau. Báo chị giờ chuyên mục không đến nỗi thấp tiền lắm đâu.
-Ồ. Nhưng em không muốn nhắc lại là em đang dành thời gian cho những việc khác. Và không muốn nói chuyện nghề bằng một thời gian quá ngắn làm nghề, và những gì làm được đang lạc hậu...
-Em sao thế? Những gì em nói với chị, học và tập tành...là thật hả?
-Còn nữa chị. Học thích nghi nữa chị!
-Với Sài Gòn, với nơi làm mới hay với chính em?
-Nhiều hơn nữa ạ. Thích nghi với cả ý thức bản thân mình!
-Vậy nhé. NHà báo Đỗ Doãn Hoàng đang gọi chị. Chị sẽ gọi lại em sau!
-...

Không có nhận xét nào: