Tôi đứng về phe nước mắt...

Thứ Năm

Cảm ơn định mệnh đã sắp đặt như vậy

Ca sĩ Thanh Tuyền:


Lần đầu tiên sau 31 năm xa xứ, “nữ hoàng nhạc sến” thập niên 70 Thanh Tuyền đã lại đứng trên sân khấu quê nhà. Vẫn những ưu tư chở nặng trong giọng hát một lần nữa đi tìm niềm giao cảm, hát như thể ngày mai không còn hát được nữa. Và cũng sau bao nhiêu năm, người phụ nữ có một cuộc đời điển hình cho hai chữ “định mệnh” lại chia sẻ những câu chuyện tưởng khó tin nhưng có thật của chính mình.

Chị nói, chị giống như rượu. Một thứ rượu của chính mình. Lúc buồn nhất thì tự mình uống nó để mà say, nhưng càng uống lại càng tỉnh để nhận rõ mồn một những uẩn khúc của cuộc đời mình. Tạm gọi là nỗi đau thì cũng là gần đúng. Mà gọi là niềm hạnh phúc khi tự gặm nhấm hết những u uẩn của mình cũng không có gì sai.

Ca sĩ hát nhạc buồn, ai cũng phải mang những nỗi niềm riêng không phải là điều khó hiểu nhưng ở một mặt nào đó, âm nhạc giống như thuốc độc. Những lúc buồn đau nhất, người nghệ sĩ tự giết mình để mang lại yêu thương cho những người nghe nó. Cả một cuộc đời ca hát trải qua nhiều thế hệ người nghe, đã không ít lần chị hát bằng cảm giác đó. Còn hôm nay đây, khi bình tĩnh nhìn lại những được mất, Thanh Tuyền hát như tự hóa giải cho mình.

Tôi chỉ thương những người thương mình

*31 năm, không phải đây là lần đầu chị trở lại. Lần trở lại đầu tiên của Thanh Tuyền được biết là vì một chuyện buồn?


-Đó là lần về thọ tang mẹ, vào tháng 2-1995. Ngày đi còn mẹ, ngày về thì không. Visa xin vội vàng trong 24 giờ, về đến Việt Nam cũng không được gặp mẹ lần cuối. Người ta bôn ba hải ngoại mong một lần về là một niềm vui, còn tôi thì về bằng một niềm cay đắng, sau bao nhiêu năm đắng cay nơi đất khách quê người…

*Đắng cay ư?Nhiều người vẫn cho rằng khi sang Mỹ, cuộc đời của chị vốn rất phẳng lặng: mở một tiệm tạp hóa, thỉnh thoảng chị vẫn đi hát rồi nuôi các con khôn lớn…

-Tôi vốn ít chia sẻ. Khi qua Mỹ, tôi tính quên hết tất cả những danh tiếng mình đã có và không bao giờ đi hát nữa để lo cơm áo từ hai bàn tay theo đúng nghĩa đen. Khi đi, tôi đâu phải là đi tìm cái gọi là thiên đường. Điều đơn giản tôi chỉ đi tìm cha của mấy đứa nhỏ, vì con phải cần cha.

Khi Sài Gòn thay đổi, đứa con đầu của tôi mới 6 tuổi, đứa con thứ hai 3 tuổi và đứa thứ ba mới 1 tháng tuổi. Cha nó đã bỏ đi từ khi đó để lại tôi với ba đứa con thơ như vậy, suốt 3 năm không một lời han hỏi, không một tin tức rằng còn sống hay không. Cuộc sống ở Việt Nam lúc đó khó khăn âu cũng là tình trạng chung, nhưng một phụ nữ từ nhỏ đến lớn sống chỉ biết sân khấu, nay vừa phải làm cha vừa phải làm mẹ trong tình cảnh đó thì không biết phải diễn tả cái nỗi khổ đó như thế nào.

*Khi sang Mỹ, chị đã tìm được người đó. Câu chuyện được viết tiếp là hạnh phúc hay khổ đau? Sự chờ đợi được đáp trả bằng tình yêu hay những phũ phàng?


-Thực ra đây là những chuyện mà tôi muốn quên. Tôi đã từng tìm đến rượu để quên từ khi tôi còn ở Việt Nam. Sang đến nơi, nhờ Hồng Thập Tự, tôi đã tìm được cha của mấy đứa nhỏ. Xưa nay chồng thì phải tìm vợ con mình, còn tôi thì vượt biên chỉ để đi tìm cha cho mấy đứa.

Ngày gặp lại cũng là ngày kết thúc. Tôi không muốn sống với một người từ bỏ vợ con mà đi bằng mọi giá như vậy. Tôi chỉ thương người nào thương tôi chứ không bao giờ thương những người bỏ tôi. Nhất là bỏ luôn cả các con tôi nữa. Tôi cũng không biết gọi sự kết thúc đó là khổ đau hay không khổ đau nhưng hạnh phúc thì đương nhiên là không. Và tình yêu cũng chẳng còn, sự phũ phàng thì không phải vì còn gì nữa mà phũ phàng nhau?

*Và chị bắt đầu cuộc sống của chị, bằng đôi tay chứ không phải là giọng hát, ở một nơi vừa xa, vừa lạ?

-Tôi làm công nhân cho một nhà máy in bản đồ ở Mỹ. Công việc chính là người ta vẽ các bản đồ còn tôi đứng chạy máy. Từ xưa đến nay tôi biết gì về những việc đó, chỉ biết hát và hát, nhưng rồi lại phải làm việc của một lao công. Không ít ngày vừa làm vừa khóc, nhưng phải làm. Đơn giản nhưng nặng nề, là sự tồn tại của tôi và các con tôi. Tôi làm tất cả vì tương lai của con.

*Nhưng năm 1982, chị đã đi hát trở lại. Xem lại trong cuốn băng cũ, chị vừa hát vừa khóc: “Cuộc đời là hư vô, bôn ba chi xứ người khi mình còn đôi tay”…

-Có lẽ ông trời sinh tôi ra là để hát nên tôi cũng chỉ làm công nhân trong hai năm. Hai năm ấy, khi tiếng hát nhường chỗ cho đôi tay tôi mới hiểu hơn: có đôi tay thì ở đâu cũng làm việc được, ở đâu cũng sống được. Chẳng nơi đâu là thiên đường nếu bạn không làm việc. Và chẳng có nơi nào thiêng liêng bằng đất mẹ.

Tôi sống nhiều về nội tâm, sự sống cuối cùng suy cho cùng cũng từ hai bàn tay nên tôi hiểu rõ hơn về cuộc đời sau những ngày tháng làm lụng. Ngẫm lại, tôi cảm ơn ông trời đã cho tôi giọng hát. Tôi sinh ra trong một gia đình 15 người con mà tôi là chị cả, chính giọng hát đã giúp tôi lo lắng hết cho đứa em này đến đứa em khác. Giọng hát giúp tôi có danh tiếng, có tất cả những gì ý nghĩa của một quãng đời. Và ở đất Mỹ, giọng hát lại một lần nữa giúp tôi sống được cân bằng, biết cho và nhận, hy sinh và thứ tha. Tôi cũng không biết nếu cứ làm việc bằng đôi tay cho đến giờ, thì chẳng biết cuộc đời mình ra sao nữa.

*Ồ. Trước đây, với gia đình, chị nặng gánh đến mức như thế ư?

-Tôi sinh ra và lớn lên ở Đà Lạt, gia đình tôi đông con và nghèo. Hồi nhỏ, mẹ tôi vẫn nói là con gái học cho biết cái chữ là đủ, rồi bỏ học mà đi buôn nhưng tôi quyết không nghe. Tôi nhận ra rằng để thoát nghèo là phải học đến nơi đến chốn. 14 tuổi, tôi lên Sài Gòn để thực hiện giấc mơ học hành chứ đâu nghĩ mình lên để ca hát rồi trôi một đời theo giọng hát của mình đâu.

Nói đến đây tôi nhớ thêm, ba tôi cực kỳ ghét tôi theo ca hát. Mấy lần trốn ba đi hát, về đánh lên đánh xuống. Ba nói, cái nghề bạc như vôi, hôm nay làm vua, mai thất thểu ngoài đường chán không tả nổi. Nhưng điều ông không chấp nhận là các nghệ sĩ, tình duyên lận đận, nay lấy người này mai lấy người khác.

Sau này khi tôi đi hát lo toan cho gia đình, có lần tôi hỏi ba: “Sao ba thành kiến với ca hát đến vậy? Ba thấy con đi hát đã mấy năm như thế, con có hỏng không?” thì ba mới nói rằng: “Con là đứa con gái làm ba thay đổi nhiều suy nghĩ”. Tôi bắt đầu được biết đến từ năm 1964 và có tất cả mọi thứ cũng từ đó. Tôi không nghĩ gia đình là nặng gánh bởi vì hồi đi hát tôi kiếm rất nhiều tiền và đã lo lắng cho mọi người một cách hết trách nhiệm, chẳng có gì làm tôi suy nghĩ nó nặng hay không nặng. Chỉ tiếc rằng tôi chỉ học đến khi thi tú tài, rồi theo nghiệp cầm ca. Chắc là trời sắp đặt vậy rồi.

Sự lạc nhau định mệnh

*Trở lại với chuyện cũ. Quãng thời gian từ 1975-1978, một mình chị và ba con nhỏ không có người đàn ông bên cạnh, chị đã vượt qua mọi thứ như thế nào?


-Tôi đi hát ở đoàn Kim Cương, cuộc sống cũng không lấy gì làm dư dả nhưng tình trạng chung là vậy. Đêm về, ba đứa con nhỏ, người mẹ 25 tuổi tự nuốt nước mắt vào trong khi thấy căn nhà của mình tự nhiên nó rỗng một cách đáng sợ. Sự đợi chờ ngày càng vô vọng và sự cô đơn cứ lấp đầy. Nhiều lúc, tôi tìm quên trong men rượu nhưng càng uống lại càng cảm thấy đắng.

*Nổi tiếng và lại sống thiên về tình cảm, không lẽ chị không mở lòng với một người đàn ông nào khác ư khi họ đến với chị?

-Tìm kiếm thì không. Tuy nhiên những lúc ấy, định mệnh đã sắp xếp cho tôi gặp được một người…

*Thực hư thế nào hả chị?


-Tôi và anh biết nhau qua một người bạn. Hồi đó, anh có nhiều xe đạp và thường mang xe qua nhà tôi gửi. Rồi một lần đi nhậu, anh chở tôi về. Vào thăm nhà anh nhìn thấy tôi và ba đứa con nheo nhóc, anh đã động lòng thương và chúng tôi gần gũi nhau hơn như những người bạn. Anh hơn tôi gần 20 tuổi, đã có gia đình, con cái cũng lớn. Thế nên, những khi còn ở Việt Nam, chúng tôi là bạn bè của nhau, không có gì đi quá giới hạn.

*Anh có thích nghe chị hát không?


-Lần quen nhau tôi có hỏi thì anh nói, trước đây không nghe tôi hát bao giờ, chỉ thích nghe Thái Thanh thôi.

*Tóm lại là anh đến với chị không phải vì giọng hát của chị?

-Có chứ. Một lần, tôi thấy trong túi xe anh có băng Thuyền xa bến đỗ của tôi. Tôi hỏi: “Anh không thích nghe em hát sao lại có cái băng của em?”. Anh thú thật: “Trước đây anh đọc báo, có tin viết em uống thuốc tự tử, anh mới chạy ra đường Nguyễn Huệ mua cái băng về xem mặt mũi em ra sao, hát hò thế nào mà đang nổi tiếng như vậy lại dại dột tìm đến cái chết”. Và rồi anh nghe, anh nói cái giọng hát càng nghe càng ghiền và anh thích tôi từ khi chưa gặp. Giờ thấy đúng là duyên số do trời sắp đặt, không thể chạy trốn đi đâu được.

*Chị đã từng tự tử ư? Vì sao vậy?


-Thôi, chuyện quá khứ rồi. Chút bốc đồng nghệ sĩ và sự dại dột của bản thân. Sau này nhìn lại tôi thấy sự hủy hoại mình là điều không chấp nhận được. Đã có những lúc tôi căng thẳng đến độ không muốn sống nữa, thà chết đi cho thanh thản còn hơn. Nhất là khi sống với những điều vô vọng. Nhưng rồi ông trời cũng bù đắp những mất mát và đến giờ tôi tin số phận luôn công bằng.

*Anh là người chồng hiện nay của chị?

-Còn hơn như thế nữa. Một người chồng, một người bạn, một người cha tốt của các con tôi và cũng như một người thầy trong cuộc sống của tôi.

*Chị nói, lúc đó anh đã có gia đình. Chắc hẳn cũng có nhiều rắc rối khi chị và anh thành vợ chồng của nhau?

-Ngược lại, mọi chuyện tốt đẹp, như là định mệnh đã sắp đặt vậy đấy. Anh giúp ba mẹ con tôi vượt biên. Trước đó anh có nói với vợ con anh là giúp mẹ con tôi sang Mỹ và vợ con anh cũng đi cùng. Nào ngờ ra giữa biển, ghe của vợ con anh bị lạc trong những ngày lênh đênh trên biển. Họ sang Pháp, tôi và anh qua Mỹ.

Sang Pháp một thời gian vợ anh cũng có lương duyên khác còn anh thì sang Mỹ với mẹ con tôi. Tình cảm chân thành đã đến và chúng tôi đã có nhau trong cuộc đời từ ngày đó cho đến tận bây giờ.

*Đúng là định mệnh. Sau này, cả ba bên gặp lại nhau, cảm giác mọi người ra sao hả chị?

-Gặp lại lúc con gái anh lấy chồng. Mỗi người có một cuộc sống riêng nên chuyện cũ cũng thành kỷ niệm và cả ba nhìn nhau bằng sự cảm thông và trân trọng.

*Thế còn với người chồng cũ của chị, cả ba có nhìn nhau bằng sự trân trọng như thế không?

-Có rất nhiều cách quên một cái gì đó. Quên để sống với nhau đẹp hơn cũng là một cách. Quên hẳn như xóa hết tất cả cũng là một cách. Những gì là đau buồn nên xóa đi chứ! Như tôi đã nói, tôi chỉ thương những người thương mình. Còn những ai không thương mình đương nhiên làm sao tôi thương lại. Tôi rất khó quên một điều gì đó nhưng khi quên được cũng đồng nghĩa với việc không còn gì.

Người trên chuyến ghe định mệnh đã lo lắng cho các con tôi như một người cha lớn. Tôi sang Mỹ để tìm cha cho các con thì đó, đó mới là người cha thực sự. Bây giờ các con tôi đã thành công hết cả và ông trời đã ban hạnh phúc cho tôi. Cảm ơn định mệnh đã sắp đặt như vậy.

*Chị từng về Việt Nam nhiều lần để làm từ thiện chứ không phải để hát. Việc làm này xuất phát từ suy nghĩ cho và nhận của định mệnh với chính mình?


-Thực ra càng sống tôi càng thấy đau khổ lùi dần. Một giọng hát có thể mất đi trong tích tắc. Khi mình còn hát được có nghĩa là trời còn thương mình thì hãy biết chia sẻ tình thương đó với những người kém may mắn. Tôi làm từ thiện suốt gần 30 năm qua một cách âm thầm với quan niệm: khi mình có bát cơm đầy đủ thức ăn, nên nghĩ đến những người vẫn đang ăn bát cơm chỉ với vài cọng rau muống. Biết đâu kiếp sau mình cũng khổ như họ nên bây giờ hãy trả nợ cho kiếp sau bằng tấm lòng thành thật, thì mọi khổ đau sẽ được đẩy lùi thôi.

*Xin cảm ơn chị

Hoàng Nguyên Vũ (thực hiện)

2 nhận xét:

Nặc danh nói...

Trích ngang của một con kền đểu !
Sau vụ anh chàng Hoàng Nguyên Vũ dùng quyền lực kền kền để đánh một sinh viên ở đại học Y Huế. Mình Cũng không lạ gì về anh chàng này, từng bịa cả chuyện bố anh ta chết bị ung thư để chửi bộ trưởng Kim Tiến năm 2017, hóa ra lại gặp lại người quen bấy lâu nay. Trong vụ đó Hoàng đã bịa ra bố mình bị ung thư rồi chết,thậm chí anh ta còn chửi bởi những bác sỹ đã từng cứu chữa giúp đỡ cho bố anh ta, sau đó đăng bài kiếm view chửi ngành y tế thì biết mức độ nhân cách cỡ nào.
Vũ thực ra tên thật Nguyễn Văn Tài quê Nghệ An từng có một thời gian làm báo quân đội . Thời kỳ ông Hồ Quang Lợi ( cha đẻ câu phát ngôn có 900 dlv trên mạng đến bây giờ tui phải mang danh bí thơ là như vậy) còn làm phó tổng biên tập báo quân đội Vũ được ông này cất nhắc đem vào biên chế và có hàm thiếu úy hẳn hoi. Nhưng với bản chất làm ăn bố láo, đổi trắng thay đen, biến không thành có, đơm điều bịa đặt . Vũ đã vu cáo một gia đình liệt sỹ trong chương trình ' Theo dấu chân thành cổ' . Bài báo của Vũ Viết về một người vợ Liệt Sỹ thủ tiết thờ chồng, nhưng thực tế câu chuyện không đúng sự thật, Vũ đã bịa đặt một bà vợ liệt sĩ thủ tiết thờ chồng nhưng thực tế bà này lại chuyển đi lăng nhăng nên sau bài báo đó gia đình liệt sỹ kia bức xúc quá kiện nghe đâu tới báo quân đội nhân dân.
Sau khi cơ quan vào cuộc thì sự thật là Vũ thực đi hỏng hớt để viết bài chứ không hề gặp các nhân vật. Lúc này mới lộ ra là Vũ không đến phóng vấn bà vợ liệt sỹ đó. Câu chuyện Vũ bịa đặt do thời đó Truyền hình có chương trình giao lưu gặp gỡ các nhân vật sự kiện Vũ đã đến đây rồi nghe ngóng rồi dựa vào đó viết, chứ không hề gặp các nhân vật trong bài báo của Vũ . Cũng vì chuyện bịa đặt này Vũ phải ra quân rời khỏi báo quân đội, sao vạch cầu vai quân hàm phải trả lại cho nhà nước.
Sau khi bị tống cổ khỏi báo quân đội, Vũ gặp ông Hồng Thanh Quang thời bấy giờ đang là phó tổng biên tập báo công an. Cũng là dân xuất thân từ báo quân đội thương tình ông Quang nhận Vũ về làm tại báo công an. Nhưng với bản chất lươn lẹo xáo trá, bịa đặt đơm điều, viết lách kém nên ngày đó Vũ lại tiếp tục bị kiện, sau rồi chịu không nổi ông Hữu Uớc tổng biên tập tờ báo công an thời đó đã đuổi vũ ra khỏi báo công an.
Cũng chính thức từ đây Vũ không nghề ngỗng, làm đâu cũng được dăm bữa nữa tháng lại bị kiện tới tòa soạn, tờ báo lâu nhất mà Vũ làm có lẽ là tờ Phụ nữ, chắc cùng cảnh ngộ nên đồng cảm trụ lại được lâu.
Nhận xét về Vũ nhiều người đồng nghiệp của Vũ đã từng nói ‘ Tính cách ngông cuồng ngạo mạn, viết sướt mướt nhưng bịa đặt thì nhiều, đi đến tòa soạn nào thì dăm hôm tòa soạn nhận được hàng loạt đơn thư tố cáo có liên quan tới Vũ, vậy nên hầu như không một tòa soạn nào dám chứa chấp Vũ’ Hiện nay Vũ không nghề nghiệp, viết lách chủ yếu đánh thuê trên mạng là chính.

Phòng Khám Đa Khoa Hồng Phát - Hải Phòng nói...

Có rất nhiều câu hỏi được đặt ra như: Vùng kín nổi hạt trắng li ti là bệnh gì? Hay vấn đề về Vùng kín nổi mẩn đỏ và ngứa là bệnh gì
? hoặc thắc mắc của nhiều bệnh nhân về Nổi hạt trắng li ti ở vùng kín là bị gì?. Hãy đến với Phòng Khám Đa Khoa Hồng Phát vì đây là phòng khám đa khoa chất lượng chuyên thăm khám và điều trị bệnh viêm bao quy đầu, cắt bao quy đầu không đau, đình chỉ thai kỳ an toàn và hiệu quả tại Hải Phòng
Liên hệ Phòng Khám Đa Khoa Hồng Phát: https://google.com.br/url?q=https://phongkhamhongphat.vn