Tôi đứng về phe nước mắt...

Thứ Bảy

MÙA LOA KÈN ĐÃ KHÁC


Năm trước anh nhắn tin: “Tháng Tư đã về, Sài Gòn có hoa Loa kèn không nhỉ?”. “Chắc cũng có. Nhưng có nghĩa gì nếu không phải là ở Hà Nội?”. “Đừng để những chuyện buồn đè nặng em nhé. Hãy giấu nó vào sâu trong lòng rồi làm việc cho tốt. Hãy tìm niềm vui trong cuộc sống hiện tại”.

Một bó Loa kèn được gửi cho tôi từ Hà Nội. Tôi cắm nó lên bàn làm việc. Mùi hương tinh khiết và sắc trắng dịu dàng đã làm cho những đồng nghiệp cảm thấy dễ chịu hơn trong những ngày công việc căng thẳng.

Mẹ tôi yêu loài hoa ấy. Mẹ sinh vào mùa hoa ấy. Và ra đi cũng trong mùa hoa ấy. Gần mười năm qua tôi cứ ám ảnh hình ảnh mẹ nằm gục bên bó hoa chưa kịp mang về cho lễ sinh nhật mẹ. Tên say rượu với chiếc xe điên của hắn đã cướp đi niềm vui bình dị của mẹ, cướp đi giây phút hạnh phúc ngắn ngủi sau bao năm khổ hạnh tảo tần cho chồng con…

Bố tôi đi bước nữa, nhưng luôn nhớ cắm Loa kèn cho mẹ suốt cả mùa hoa. Đã bao năm rồi, cứ đến ngày giỗ mẹ, những thành viên trong gia đình tôi gần như im lặng… Cái im lặng của những ám ảnh ngày cũ, của sự hụt hẫng khi mất đi một hạnh phúc viên mãn. Nhưng nặng nhất là người mẹ kế. Bà phải đối mặt với những điều không thể quên của một người đàn ông nặng tình. “Con hiểu cô, và luôn coi cô như mẹ. Cô là người phụ nữ tiếp tục hy sinh cho một bố con…”. “Cảm ơn con. Khi bố con vẫn còn nặng lòng với mẹ, cô phải lấy làm hạnh phúc mới đúng chứ. Cô đã lấy một người đàn ông chung thuỷ và biết yêu thương đúng nghĩa”. Tôi biết, cô không ghen với quá khứ của bố, nhưng cô có chút dối lòng…

Thấm thoắt đã hai mùa Loa kèn tôi xa Hà Nội. Tôi nghĩ, những buồn đau chắc vẫn nặng nguyên trong căn nhà ấy. Nụ cười đẫm nước mắt của người mẹ kế đâu đó vẫn nhoi nhói lòng tôi khi nghĩ về những ngày tháng này…

Anh gần như phản đối cái không khí nặng nề do những người thân khơi gợi lại trong gia đình tôi. Anh dạy tôi hãy biết quên. Anh khuyên tôi đi học ngoại ngữ, khuyên tôi nên thay đổi tư duy làm báo cho phù hợp với môi trường báo chí Sài Gòn. Anh rất vui về thành quả sau một quãng thời gian ngắn ngủi tôi bươn bả ở mảnh đất mới…

“Tháng Tư lại về rồi anh nhỉ?”-tôi nhắn tin cho anh. “Cả gia đình em nặng nề chưa đủ sao? Em lại còn tự nặng nề nữa làm gì. Buồn đau nếu chưa qua hãy nuốt nó vào trong. Cuộc đời vốn ngắn ngủi, hãy trân trọng từng giây phút sống. Hãy biết thương mình và thương những người phải chịu đựng nỗi buồn đó của mình. Và đừng tự tra tấn mình nữa”-anh nhắn lại.

Nếu không hiểu anh, hẳn tôi sẽ rất giận vì những dòng chữ ấy. Anh cũng giống như tôi, mẹ qua đời sớm, bố tục huyền và từ đó anh tự bươn chải với cuộc đời để học hành thành đạt như hôm nay. Anh luôn muốn nhìn thấy tôi là một đứa em mạnh mẽ, tự biết cách giải quyết những vấn đề của mình…

Cả gia đình tôi có chuyến du lịch phía Nam. Ngày đón ở sân bay, mẹ kế mang cho tôi bó Loa kèn đầu mùa. Hai đứa em tôi lớn nhanh ngoài sức tưởng tượng. Em trai sắp đi làm ở một công ty nước ngoài, trông em chững chạc hơn nhiều. Em gái đã thành một thiếu nữ xinh xắn, có nụ cười tinh khiết như mẹ. Bố tôi, những nếp nhăn thời gian cũng dần rõ trên khuôn mặt khắc khổ. Trong ánh mắt của từng người, có gì đó đã vui hơn, đã chịu đựng hơn, đã biết quên hơn như đang bỏ lại sau lưng một Hà Nội đầy hoa trắng…

Tôi cắm hoa Loa kèn trên góc riêng của mình. Những sắc trắng mong manh dịu lại cái nắng oi ả của tháng Tư Sài Gòn. Tôi biết, mùa Loa kèn này trong cuộc đời tôi đã mang một thông điệp khác: hiện tại luôn là một món quà. Dù trong tôi, vẫn luôn còn hình ảnh một Hà Nội ngập trong sắc hoa tinh khiết. Vẫn luôn còn hình ảnh mẹ với một mùa hoa ngắn ngủi…

Chắc sẽ rất lâu nữa tôi mới gặp lại anh.

8 nhận xét:

Victor Nguyen nói...

Chao anh Vu, day la bai viet moi cua anh?
Rat hay va cam dong anh Vu a.
Me cua em cung sinh vao mot ngay thang 4 mua Loa ken no...Cam on anh nhieu!

Unknown nói...

Nào, giới thiệu blog mới của bạn trên TinNhanhBlog phát

Nguyễn Xuân Diện nói...

Cảm ơn Vũ đã chia sẻ bài viết này! Chúng ta cùng lặng yên bên những bông hoa loa kèn yêu dấu.

Huyền Thương nói...

rơi nước mắt rồi này Vũ

Nặc danh nói...

Một người em :
Cảm ơn anh , anh đã nhắc nhở rằng những đứa
con xa nhà còn có Ba, có Mẹ từng ngày ngóng trông.
Em đã đọc đi, đọc lại nhiều lần bài viết này, và lần nào cũng khóc. Cảm ơn anh.

Nguyễn Trọng Hùng nói...

Chao Vũ, lâu ko nhận được thông tin của em. em vẫn khoẻ chứ, công việc, gia đình thế nào?

Hai Lua Tien Phuoc nói...

Lai qua moi doc blog chu Vu. Chuc chu Vu luon yeu doi

Nặc danh nói...

Mong được cùng chia xẻ với em nỗi buồn của một người con đến lúc phải mang nhành hoa trắng. Mẹ tuy đã khuất, nhưng kết tinh của Tình Mẹ mãi còn ở lại với những thành công và hạnh phúc trong đời em. Mẹ chỉ vô hình, nhưng không bao giờ vắng mặt. Trên từng bước em đi, chắc chắn sẽ có Mẹ đồng hành.
Anh xin được cùng em thắp một nén tâm hương và nghiêng mình trước cành hoa trắng.
Song Vũ