Tôi đứng về phe nước mắt...

Thứ Hai

PHỐ THÀNH SÔNG

Chị Nguyễn Bay đi làm trễ, qua khúc "phố thành sông" Âu Cơ đột nhiên thả xe chạy vì có một cô gái bị điện giật chết gần đó.

Em Phan Trí báo cáo đề tài Ngập vì những công trình chống ngập.

Hắn bì bõm lội trên đường Trần Hưng Đạo để sang Công an thành phố lấy tin.




Phố của tôi đó!











Năm nay Sài Gòn mưa sớm. Và hơi trái quy luật. Thông thường một mùa mưa bắt đầu bằng cơn mưa buổi chiều.

4 giờ sáng, mưa đánh thức hắn dậy gom quần áo phơi ngoài lan can, rồi cất cái nồi cơm ăn dở ở ban công. 6 giờ, mặt trời đã dội nắng xuống, chuẩn bị trút một chảo lửa như mọi bận. Và dưới đường là những dòng sông. Những dòng xe như những đoàn thuyền thủ công, bì bạch lội nước.

Chỉ mấy ông xe bus là sướng. Cứ thế chạy phăng phăng, vô tư gây những đợt sóng khiến không ít xe té nhào. Đoạn nào thấy bà con bơi chậm quá, ông cứ rú còi inh ỏi. Một cô gái xinh đẹp không nhịn nổi, kéo phăng cái mũ trùm áo mưa ra chửi đổng: "bà nội mày, lội chết bỏ bà ra còn rú còi. Đồ khùng!"

Hắn không ăn sáng nổi. Xa Hà Nội 2 năm đã quên cái cảm giác phải ăn khổ ăn sở mặc bún chửi cháo quát và bừa bộn vỉa hè. Nếu hắn là ông Trịnh Cong Sơn hẳn hắn sẽ chẳng có được câu hát "Phố bỗng là dòng sông uốn quanh" đâu. Vì hắn không thể thơ, không thể nhạc với những "dòng sông" này. Nhất lại là dòng sông mang tiếng là "thiên tạo" nhưng thực ra là "nhân tạo"!

Không có nhận xét nào: