Tôi đứng về phe nước mắt...

Thứ Bảy

THỜI GIAN CHỈ ĐƠN GIẢN LÀ NHỮNG TỜ LỊCH?

(Một bài thơ từ rất lâu rồi, trước khi giã từ việc...mần thơ)

GƯƠNG MẶT SAU NHỮNG TỜ LỊCH
.
Thứ Hai: công việc, Thứ Ba: công việc…Thứ n: vẫn công việc.
Em ở phía sau, trong tờ lịch ngày cuối tuần
Quán cà phê quen, bàn ghế ngả màu, khúc nhạc trở mình mỏi mệt
Em, lại thêm những lần nữa ở phía sau khói thuốc anh…

Trong bề bộn giờ và ngày, em đã giữ hơi thở nhau luôn xanh
Nhưng tóc đã ngược màu với nó
Anh đã cuốn em những hoàng hôn bão tố
Mà chẳng hứa ngày mai bình minh sẽ yên lành…

Ta đã lạc nhau giữa chính ta, giữa những tham vọng giờ thác đổ tan tành
Giữa bóng đêm, em đốt mình để làm người giữ lửa
Giữa ánh sáng ban ngày, em hoá đá chỉ mong làm điểm tựa
Giữa những chai sạn nơi đáy mắt anh…

Vẫn còn đó Đà Lạt, những lối Dã quỳ hết rực vàng rồi lại một mình xanh
Vẫn còn đó Nha Trang, biển gào lên rồi lại thầm dịu lắng
Vẫn còn đó Sài Gòn, ngập ngụa mưa rồi quay quắt nắng
Và tất cả đã là ngày hôm qua
em rời chỗ trong tờ ngày cuối tuần…

Để có về, cũng chỉ mong một lần anh ướm dấu chân anh
Con đường tả tơi bay những nhớ quên ngày cũ
Trăng đi đường trăng, mưa xé nát sông để lại những bóng hình vụn vỡ
Chảy về đâu, cái lời hẹn không thành…

Ta vẫn đi bên nhau, những kẻ song-độc hành
Đến chỗ không nhau, khói thuốc bỏ đi, những tàn nhang chấm đều khuôn mặt rõ
Mơ được tiếp nữa chăng giấc mơ lỡ dở?

Để chợt giật mình, tháng ngày đâu chỉ là những tờ lịch mỏng manh …

Không có nhận xét nào: